Dân chủ và Tự do Thông tin

Truyền thông Hoa Kỳ nói riêng và cả thế giới thời gian gần đây luôn dành một thời lượng nhất định trong chương trình của họ để nói về cuộc chạy đua vào Tòa Bạch Ốc: US Vote 2008.

Cuộc vận động tranh cử giữa 2 ứng viên sáng giá nhất của Đảng Dân Chủ và thủ lãnh Đảng Cộng Hòa đang vào giai đoạn nước rút.

Xem qua các hoạt động tranh cử, các buổi diễn thuyết của họ, tôi có ý nghĩ:

- Có lẽ làm lãnh tụ ở Mỹ cực hơn xứ ta nhiều?

Ở cái xứ ấy không nghe ai tung hô "Lấy dân làm gốc", nhưng dân chúng có vai trò như các Tiểu Thượng Đế. Này nhé, tôi là một công dân và bỗng dưng tôi thấy ghét ông nghị này (vì khuôn mặt ông ta giống với tên X nào đó, chẳng hạn). Tôi bèn chỉ mặt ông ta:
- Sang năm tôi không bầu cho ông nữa nhé!
- OK, đó là quyền công dân của mỗi người!

Một lá phiếu của tôi là cái đinh gì, chả thể làm ông nghị rớt ghế. Nhưng vô phúc thay nếu cũng có khá nhiều người ghét bộ mặt ổng như tôi, thì lần bầu cử tới ông ra đi là cái chắc. Đơn giản thế thôi! Thế là mỗi vị đắc cử đều phải làm hết sức mình, chương trình A phải thế này, dự án B phải thế kia... làm thế nào để trong địa hạt do mình quản lý vẻ mặt hài lòng của người dân càng nhiều càng tốt.

Chức vụ càng lớn thì số lượng người cần phải làm hài lòng càng cao => càng cực => Đương kim tổng thống Hoa Kỳ là người khổ nhất hành tinh này!
Có người sẽ ngoặt lại rằng:
- Lãnh tụ Trung Quốc phải là người khổ nhất chứ, dân số họ đến 1,3 tỷ cơ mà!
- Đúng thế, nhưng chỉ đúng có một nửa - đó là về khoản dân số. Dân số có đến 10 tỷ thì lãnh tụ TQ cũng đâu có gì phải khổ sở chứ: Tên nào bố láo dám đòi Tự do, Dân chủ, Nhân quyền là trẫm cho xe tăng đè bẹp như đám sinh viên Thiên An Môn ngay (và mới đây nhất là các nhà sư và dân chúng Tây Tạng đòi độc lập).

Viết đến đây tôi chợt nhớ đến bộ phim "Swarm" vừa xem tuần trước trên StarMOVIES. Tình tiết gay cấn dựa trên bối cảnh chiếc phi cơ đang cạn dần nhiên liệu nhưng không có nơi hạ cánh. Vấn đề không phải do khủng bố mà vì bầy kiến bị đột biến gen đang hoành hành, đã giết chết 2 hành khách trên máy bay. Những người có trách nhiệm trên mặt đất lấy lý do sự lây lan của bầy kiến sẽ làm nguy hại đến hàng triệu cư dân khác trên lãnh thổ Hoa Kỳ. Thế là một đơn vị đặc nhiệm được điều đến căn cứ không quân dự bị, nơi phi hành đoàn của chiếc máy bay xấu số cố tình đáp xuống bất chấp lệnh cấm.

Xe phá sóng ĐTDĐ trong cuộc biểu tình ngày 16/12/2007 tại Tp.HCM

Tính mệnh hàng trăm hành khách tùy thuộc vào ngón tay của những người lính thiện chiến đang hờm trên cò súng. Họ được lệnh phải hành động thật gọn gàng và sạch sẽ. Tội ác tưởng chừng sắp đổ ập xuống, thì Thượng Đế đã ra tay kịp thời: Một viên chức có lương tâm đã điện thoại cho giới báo chí biết địa điểm hạ cánh của chiếc phi cơ. Những thiên thần truyền thông nhảy xuống từ xe buýt, các ống kính tele-zoom lúc này có sức mạnh gấp ngàn lần các khẩu súng phóng lựu tối tân mà đơn vị đặc nhiệm đang sử dụng. Vẻ mặt hốt hoảng của viên sĩ quan chỉ huy khi nhìn thấy đám phóng viên chứng tỏ DÂN CHỦTỰ DO THÔNG TIN là một trong những giá trị nhân bản nhất có được trong xã hội văn minh.

.
◄◄ Home

1 comments:

mythanh said...

Tự do thông tin là chìa khóa chính (main key) của Dân Chủ. Cho nên VN của chúng ta nếu tranh đấu cho được có tự do thông tin, có báo chí tư nhân, không chịu sự chi phối của nhà nước thì mới...thấy được ánh sáng cuối đường hầm.

Xin được phép trân trọng công việc viết, thu thập và phổ biến bài của bạn. Chính bạn đang góp phần giành giựt chiếc chìa khóa quý hóa Tự Do Thông Tin.

Post a Comment

Lời nói không mất tiền mua.
Làm ơn comment theo tinh thần tôn trọng sự thật và tự trọng bản thân!