Tuần làm việc trước ngày 29/4/08

Tối hôm Thứ Sáu, tôi nhận một cuộc điện thoại của anh Trường Giang (từ Vương quốc Anh). Anh cho biết có nghe tin một blogger bị đàn áp vì các bài viết trên blog nên đã phone để hỏi thăm.

Tôi cảm ơn anh Trường Giang và tất cả mọi người trong nước cũng như hải ngoại đã quan tâm và chia sẻ cho chủ nhân của trang blog này. Đồng thời, tôi cũng đính chính là không phải bị đàn áp, chỉ được "mời lên làm việc" và bị thu giữ một số thiết bị computer.

Mặc dù rất ngại ngồi viết bài ngay tại dịch vụ NET công cộng, nhưng tôi nghĩ nên có một bài tường thuật về tuần làm việc trước ngày 29/4 với cơ quan an ninh.

Cố gắng này của tôi chỉ để rộng đường dư luận, hy vọng là không vi phạm nghị định nào của Nhà nước!


7:58 sáng 22/4/2008, tôi có mặt tại phòng đợi trước cổng CA Tỉnh Khánh hòa (80, Trần Phú, NT) theo giấy mời trước đó 4 ngày.
Vài phút sau, một anh còn rất trẻ mang quân hàm thiếu úy đến và đưa tôi lên thẳng Phòng Bảo vệ chính trị PA38.
Tôi được gặp người mang quân hàm Thượng tá, tôi nhìn bảng tên và thấy đúng như đã ghi trong giấy mời. Ngày làm việc bắt đầu.

- Anh có biết chúng tôi mời anh lên đây vì chuyện gì không?
- Không. Tôi không biết. Trong giấy mời chỉ ghi là lên làm việc...
- Tôi biết. Nhưng anh có đoán là vì chuyện gì không?
- Đoán thì khó chính xác, nhưng tôi nghĩ là vì các bài viết của tôi trên mạng.

Tôi quan sát kỹ người đối diện, vị Thượng tá này tóc đã hoa râm, chắc khoảng chừng trên dưới 50. Tôi đoán tuổi rất kém nhưng cũng cố đoán vậy.
Ngoài ra, trong phòng còn có một nữ CA còn rất trẻ ghi biên bản và 3 người khác đều mang hàm Trung tá. Về sau có thêm một người khác nữa nhưng tôi không nhớ rõ cấp bậc. Suốt buổi làm việc, họ luân phiên hỏi tôi rất nhiều câu hỏi liên quan đến các bài viết trên blog.

- Anh có thấy các bài viết của mình gây hậu quả như thế nào không? - Vị Thượng tá tiếp tục hỏi.
- Tôi thấy các viết của mình không có gì sai trái cả. Đó chẳng qua là quan điểm cá nhân của tôi và tôi thực hiện quyền tự do ngôn luận của mình.

Giọng ông ta bắt đầu hơi gắt lại:
- Thế mà anh bảo không có gì sai? Anh có biết nó đã gây xôn xao dư luận như thế nào không?
- Tôi chỉ nêu những sự kiện có thật và viết theo cảm xúc của mình, còn hiểu nó như thế nào, tốt hay xấu là do nhận thức của người đọc. Tôi không biết được.

...

Đến phiên làm việc của một anh Trung tá khác còn trẻ, dáng người đậm và chắc.
- Đây có phải là các bài viết của anh không?
Tôi nhận một xấp giấy cỡ A4 in một số bài viết từ blog của mình.
- Nếu đúng thì anh hãy ghi rõ vào từng tờ: "Bài này do tôi viết và đưa lên mạng", rồi ký và ghi đầy đủ họ tên vào đó!

Tôi bắt đầu viết và ký vào từng tờ. Đến bài "Tôi tự hào mình được gọi là 'phản động'", tôi nói: - Bài này không đủ, còn mất một đoạn sau!
- Phòng bên có máy vi tính nối mạng, anh sang đó tự mình in lại và ký!

...

Từ phía đầu bàn bên trái, vị Thượng tá bỗng nhiên hỏi:
- Anh có biết trình độ lập trình như anh ở Nha trang này có khoảng bao nhiêu người không?
- Không có số liệu nào thống kê, nên tôi không thể biết được!
- Thật uổng công nhà nước và bố mẹ cho anh ăn học đến trình độ như thế mà anh lại...
Tôi bắt đầu hơi mất bình tĩnh và ngắt lời:
- Chính vì tôi được ăn học đàng hoàng nên tôi mới chường mặt ra để viết những bài như vậy. Nếu không thì ngư dân bị bắn chết như thế nào, đảo bị chiếm làm sao tôi cũng không thèm quan tâm.

...

- Theo anh đánh giá thì các bài viết của anh có ảnh hưởng như thế nào?
- Tôi nghĩ sự thật hay mất lòng, tôi viết quá thẳng thắn nên có thể đụng chạm, mất lòng ai đó...
- Cụ thể là ai?
- Trước mắt là anh và anh, tôi chỉ vào hai người ngồi đối diện!
- Không phải là chúng tôi mà là Chính phủ, là Nhà nước này!
- Đành chịu thôi vì đó là cảm xúc thật của mình, tôi không nói khác được!

...

Đến phiên một vị Trung tá khác hỏi tôi, nhưng chỉ là những câu hỏi xã giao về nhân thân và gia đình. Chỉ có một câu mà sau này ngẫm lại tôi mới biết đó chính là sự chuẩn bị cho việc khám xét nhà tôi vào cuối buổi chiều hôm đó.

...

Lại đến phiên làm việc của một người khác, bây giờ phòng đã có thêm một người mà tôi không nhớ rõ cấp bậc như đã nói ở trên. Vì họ luân phiên hỏi, nên từ đây về sau trong bài tường thuật, tôi không thể nhớ rõ chính xác ai đã hỏi mình - tạm dùng danh xưng chung là "bên an ninh".

- Anh tự hào mình là "phản động" lắm hả? Có gì đáng tự hào anh nói xem!
- Chuyện đó tôi đã phân tích rất rõ ràng trong bài viết trên blog!

- Các bài viết của anh dùng toàn là những từ nhạy cảm, "điên đảo" như thế nào mà anh dám gọi cái xã hội này điên đảo?
- Tôi thấy nó điên đảo thì tôi gọi là điên đảo!

Bên an ninh bắt đầu lớn tiếng:
- Anh phải nói rõ! Cụ thể ra!
- Cái này mấy trăm tờ báo trong nước đã nói quá nhiều. Tôi chỉ đơn cử một lĩnh vực là giáo dục: giáo dục tuột dốc như thế thì xã hội không điên đảo là gì?
- Chỉ một mặt cỏn con thế mà anh dám đánh giá cả xã hội này?
- Còn nhiều mặt nữa như tham nhũng, hối lộ... nhưng vì trước đây tôi đã từng là thầy giáo nên tôi chỉ nhấn mạnh vấn đề giáo dục. Theo tôi nghĩ, giáo dục là cái gốc của xã hội...
- Anh đã từng là thầy giáo mặc kệ anh, không thể vì một mặt nhỏ mà đánh giá cả xã hội được!
- Nhưng đó là nhận thức của tôi!

...

- Đây nữa, ngày 30/4/1975 là ngày giải phóng hoàn toàn miền Nam thống nhất đất nước mà anh dám gọi là "biến cố" hả?
- Ủa, biến cố là một sự cố gây nên một bước ngoặt, một biến đổi của lịch sử. Đúng quá còn gì, sao không thể dùng từ biến cố? Anh cũng nên biết ô. Võ Văn Kiệt có nói một câu đại ý rằng: Ngày 30/4 có mấy triệu người vui cũng có mấy triệu người buồn!
- Anh có biết ô. Võ Văn Kiệt là ai không?
- Có. Ông là cựu Thủ tướng! Nhưng trước pháp luật mọi người đều bình đẳng như nhau. Tại sao tôi không được quyền nói?
- Nhưng ông ta được Nhà nước cho phép!
- Trời! Thế trong hiến pháp nói mọi công dân đều có quyền tự do ngôn luận là sao?
- Anh nên biết tự do ở đây phải nằm trong khuôn khổ quy định của luật pháp!
- !!!

...

- Cái đám ngụy quân mà anh lại dùng từ "binh sĩ Việt nam CH" hả?
- Họ là những người ngã xuống vì đất đai Tổ quốc, bất kể là ai tôi cũng ngưỡng mộ họ. Anh dùng từ "ngụy quân" là đi ngược lại chính sách của Nhà nước về đại đoàn kết toàn dân tộc, bây giờ phải gọi là "Khúc ruột ngàn dặm" hoặc...
- Khúc ruột gì bọn phản động...

Không khí trở nên căng thẳng do cả hai phía đều muốn ngắt lời nhau. Tôi đã tự nhủ trước buổi làm việc là phải bình tĩnh, không được ngắt lời người đối thoại, nhưng lại không kìm chế được.

...

Đối thoại tạm dừng, bên an ninh đưa ra một tập giấy in Nghị định của Chính phủ, lật đến một trang và nói:
- Anh đã vi phạm điều 41 khoản 5 điểm h của Nghị định 55/CP

Tôi xem thấy nội dung: "Đưa vào Internet để truyền bá các thông tin trái với quy định của pháp luật về nội dung thông tin trên Internet mà chưa đến mức truy cứu trách nhiệm hình sự".

Tôi gạch dưới cụm từ nội dung thông tin và nói:
- Có văn bản nào hướng dẫn cho biết nội dung thông tin nào là được phép và nội dung nào vi phạm không? Vì tôi thấy nội dung các bài viết của tôi không có gì sai trái cả.
- Thế mà anh bảo không có gì sai?
- Tôi chỉ bày tỏ quan điểm cá nhân và cổ vũ tinh thần yêu nước, lòng tự hào dân tộc!
- Rõ ràng là quan điểm chính trị của anh có vấn đề. Hồi trước ở đại học môn chính trị anh được mấy điểm?
- Tôi tốt nghiệp mười mấy năm rồi, làm sao nhớ được? Không riêng gì môn chính trị mà các môn khác tôi cũng không nhớ. Nếu cần các anh có thể xem bảng điểm ở trường...

...

Tôi ăn trưa ngay tại bàn làm việc cùng với 4 an ninh PA38. Cơm hộp do phía an ninh cung cấp.
Tôi điện thoại về báo cho mẹ tôi biết mình phải ở lại trưa vì làm việc chưa xong, chiều làm tiếp!
Không khí nghỉ trưa thoải mái, chỉ là những câu chuyện xã giao đời thường giữa tôi và 2 an ninh trẻ, một anh là viên thiếu úy đã ra đón tôi tại cổng trực ban lúc sáng.

...

Buổi chiều, tiếp tục chất vấn vì tôi nhất định không ký vào biên bản vi phạm Nghị định 55CP ở trên.

- Anh có gửi bài cho báo Đàn Chim Việt ?
- Đúng vậy.
- Anh có biết ĐCV là tờ báo của tổ chức khủng bố Việt Tân không?
- Không, tôi không nghĩ như vậy
- Anh không biết gì về ĐCV mà lại gửi bài cho họ?
- Đơn giản vì tôi thấy đó là tờ báo của Người Việt hải ngoại, nội dung đọc cũng hay và vừa phải (ý tôi muốn nói lời lẽ trang này không nặng nề như một số trang khác), thì tôi gửi vậy thôi.
- Anh có biết Nhà nước đã cấm không được truy cập các trang web đen không?
- Tôi có biết. Nhưng tôi thấy trang DCVOnline không phải là trang web đen. Nếu theo quan điểm của nhà nước đó là trang web đen thì nên đưa ra một danh sách cụ thể gồm những trang nào để chúng tôi được biết!
- Anh vào trang ĐCV có gặp trở ngại gì không?
- Có lúc vào được, có lúc không.

...

- Anh có biết Đài RFA là đài chuyên nói xấu xuyên tạc chế độ không?
- Tôi không nghĩ vậy. Tôi thấy đài này đưa tin khách quan và đúng sự thật. Một số giáo sư, tiến sỹ trong nước cũng có trả lời phỏng vấn trên đài.
- Quan điểm chính trị của anh quá lệch lạc, tôi khuyên anh nên đi bác sỹ tâm lý!
- ???

...

- Anh có tham gia các cuộc biểu tình ở LSQ TS cuối năm 2007?
- Đúng vậy. Tôi có tham gia!
- Anh có biết việc biểu tình như vậy là vi phạm pháp luật không?
- Hiến pháp có ghi công dân được tự do hội họp, lập hội, biểu tình...
- Nhưng phải nằm trong quy định của luật pháp. Anh có xin phép không?
- Tôi nghe mọi người nói nước ta chưa có luật biểu tình nên không biết thủ tục tiến hành như thế nào. Với lại tôi không phải là người tổ chức biểu tình, tôi chỉ tham gia trong đoàn biểu tình để bày tỏ thái độ phản đối nhà cầm quyền BK...

Cuộc đối thoại còn khá dài nhưng càng lúc càng bế tắc vì quan điểm chúng tôi bất đồng.
Phía an ninh cũng nhận thấy điều đó nên khoảng hơn 15h cùng ngày, họ thực hiện phương án B. Họ yêu cầu tôi lên xe về nhà làm việc. Tôi từ chối vì lý do cả ngày làm việc mệt bây giờ đau đầu, mà quả thật tôi cũng đã quá mệt mỏi. Họ nói cứ về nhà đã, còn làm việc tiếp hay không là tùy anh!

Chiếc xe 12 chỗ với khoảng một chục an ninh PA38 tỉnh và Phòng ANND thành phố theo đường Trần Phú trực chỉ hướng bắc thành phố. Tôi hình dung khuôn mặt mẹ tôi khi thấy số lượng lớn CA mặc cảnh phục trước cổng nhà mình, cố nén một tiếng thở dài ngao ngán: Sóng biển Nha trang chiều nay thật xanh êm nhưng tôi còn tâm trí nào mà ngắm, tôi phải chuẩn bị làm sao cho sóng gió ở nhà mình sắp đến sẽ ở cấp độ nhỏ nhất!

.

◄◄ Home

9 comments:

Cà rem xuất khẩu said...

Tóm lại thì toàn là nói anh bị lệch lạc, nên đi bác sĩ tâm lý, thế, đi biểu tình chống xâm mà cũng bị gọi là lệch lạc thì cái xã hội này quả là khác người, kô muốn nói là quái dị, bất cứ cái gì cũng phải xin phép thì đó là dân chủ à ?
Mong anh vững lòng.

MayLangThang said...

Mia no: cai dam CAM an luong nha nuoc, tren thue va mo hoi nuoc mat cua dan den, chi duoc cai noi bay, ep nhung con nguoi khong co tac sat. Nhin may ong "nang bi" cai dam TQ ma phat khiep.
Cai dam CA do phai cho di bs tam ly het moi phai. Gap ai cung chup mu ca. Dung la bo tay...
Xa hoi ngay cang xi ke, di diem cang nhieu, hoc sinh bo hoc, CA dech lo, chi lo bao ve danh du cho TQ...
Bac Hai chac bi CA TQ phong van roi!

Anonymous said...

H. đã chọn lý tưởng và chính nghĩa. Tin rằng H. có đầy đủ nghị lực trước thử thách này. Những ai đang chà đạp danh dự, vi phạm nhân quyền, đối với Hải đã và sẽ tiếp tục được (bị) gởi đến các cơ quan công quyền trên thê giới. Một người bạn luôn ủng hộ và theo dõi!

soctrangxua said...

ti`nh cờ biết được trang blog cua Hai,cam phuc trước việc la`m cua H,mong H vững y' chi'
Văn hao` Collien Mc Culough co' noi "Tất cả những gì tốt đẹp nhất chỉ có thể co' được khi ta chịu trả giá bằng nổi đau khổ vĩ đại"
Haỹ gắng lên, chúng tôi luôn ủng hộ bên cạnh bạn
Soctrangxua

Unknown said...

Chào anh Phạm Văn Hải,

Sống trong bầu không khí tự do dân chủ ở trời Âu nhiều năm nay rồi, nhìn về quê nhà, lòng càng ngày càng trĩu nặng. Những nghịch lý, thực tế độc tài xhcn như những chiếc vòi con quái vật bạch tuột đang hành hạ dân mình. Xã hội Việt Nam giờ đã "lên đến đỉnh cao" của tàn phá: thiên nhiên, con người, môi trường sống.

Tôi thường tự hỏi, hôm nay thân nhân mình ở Việt Nam ăn cái gì, uống cái gì vì cái gì cũng độc, được làm gì, không được làm gì vì cái gì cũng cấm, ... mà lòng căm ghét cái chế độ cộng sản tàn ác này càng lúc càng dâng cao.

Đọc các đoạn đối thoại ở trên, tôi thấy cái chế độ này ghê gớm thật. Nó đã đào tạo ra những robots chỉ làm một việc duy nhất: sách nhiễu dân!

Và như thế tôi vô cùng ngưỡng mộ những con người như các anh Hải, Phạm Văn Hải, Phạm Bá Hải, Đỗ Nam Hải, Nguyễn Quốc Hải... đã dám đứng thẳng ngay trong vòng vây bủa của đám người hung ác.

Xin các anh nhận nơi đây lòng ghi ơn chân thành của tôi và gia đình. Ở ngoài này tôi vẫn cùng các bạn tôi làm những điều trong tầm tay để mong ngày Đông Âu xảy ra ở Việt Nam mình. Ngày ấy,có dịp, tôi sẽ đến Nha Trang uống với anh Hải một ly cà phê nhé.

Thân kính
Jack Ngọc

Anonymous said...

"Don't quit when the tide is lowest
For it is just about to come"

mythanh said...

What can I say when I cannot do anything to help?
God bless.

GiangMinh said...

Dear A. Hải,
Tôi thành thật tin tưởng hơn vào tương lai đất nước VN này nếu có được những người con như Hải. Qua nội dung hỏi cung của CA đối với những ưu tư phiền muộn rất chung của Hải cũng như đa số người dân VN, nhất là những nhà báo đang đấu tranh chống tham những lại bị chính CP đàn áp, càng cho thấy NN đã hoàn toàn useless. Cầu mong Thượng Đế luôn che chở nâng đỡ Hải mọi nơi, mọi lúc, nếu rồi sau này Hải có còn bị gì đi nữa!!! Hải luôn nhớ rằng đang có những tấm lòng luôn hướng về Hải và đang nguyện ước cho những người con Mẹ VN như Hải luôn bình an trong yêu thương của những người VN chân chính biếy yêu quý tự do, dân chủ và hạnh phúc thật.
Thân ái,
Giáng Minh

PhapSu said...

Các cha oi...Làm ơn làm phước lo công chuyện lam ăn đi...Đừng có học đòi ngươi ta đòi làm này làm nọ...."Ốc khhông mang nổi vỏ" mà còn đặt bày

Post a Comment

Lời nói không mất tiền mua.
Làm ơn comment theo tinh thần tôn trọng sự thật và tự trọng bản thân!