Hãy để con đi dưới ánh đạo vàng

Tôi nói sẽ tự thiêu để phản đối chính sách đàn áp nhân quyền của nhà nước CSVN đối với phong trào dân chủ.
Mẹ tôi xuống tóc, cậu dì điện thoại khuyên ngăn.
Tôi bật khóc khi vừa bắt máy. Phút xúc động qua đi, tôi trở lại cuộc đàm thoại dù giọng vẫn còn nghèn nghẹt:
- Chuyện tự thiêu vào 12h trưa 01/01/2009 con đã hủy bỏ rồi. Ngày 26/12 Internet đã vô được, do đó giả thuyết họ cô lập con với thế giới bên ngoài để mở chiến dịch đàn áp đã không xảy ra.
Nhưng con cũng thông báo để mọi người chuẩn bị tinh thần là việc con đã dự định có thể diễn ra bất cứ lúc nào;
Chỉ cần họ có động thái gây áp lực lên gia đình, người thân để cản trở việc con đang làm;
Chỉ cần con thấy cái chết của mình có ý nghĩa, chỉ cần khua động được phần nào cái không khí vô cảm đang bao trùm xã hội này...

- Hải có ý thức được mẹ con sẽ ra sao không? Dì tôi nhẹ nhàng hỏi.
- Con tin việc mẹ con nghe kinh pháp bao nhiêu năm nay sẽ giúp bà vượt qua được. Cuộc đời này là vô thường, huống chi việc con làm đâu phải xấu xa, đâu có vô nghĩa?
- Dì chỉ sợ nó tan đi như hạt bụi, như cát bỏ bể thôi Hải à!
- Con tự ước lượng được ảnh hưởng của nó. Nếu chưa có đủ các đại diện báo đài ngoại quốc, các tổ chức nhân quyền thế giới... thì con không chết lãng nhách đâu.
Nếu nói là việc làm của tụi con như muối bỏ bể thì sao họ lại lo sợ đến vậy? Lo theo dõi, ngăn chận từng bài viết của tụi con vậy dì? Dì có thấy có mâu thuẫn không?
- Chà, anh Hải lý sự dữ ha? Dì tôi cười.

Thực tình tôi cũng không muốn lý sự gì, nhưng tôi muốn chứng tỏ cho dì thấy là tôi vẫn còn tỉnh táo lắm. Tôi biết có kẻ đang ngấm ngầm tuyên truyền trong gia đình, bạn bè rằng tôi làm vi tính nhiều quá nên đầu óc có vấn đề, không được bình thường, mất thăng bằng này nọ...
Sở dĩ tôi chọn đi nước cờ sanh tử này vì cái cảm giác xấu hổ, nhục nhã luôn ngự trị trong lòng tôi suốt nửa năm qua, kể từ khi đặt bút ký vào biên bản vi phạm hành chính.
Tôi nguyền rằng thà chết đứng chứ không sống quỳ bằng việc ký vào những cái biên bản nhảm kiểu đó nữa.

- Con ráng làm được gì thì làm, không biết mình có còn sống đến ngày đó không nữa. Thôi thì con cháu khỏi chịu cảnh như mình là an ủi lắm rồi!
- Sao lại không, con mới có 40 tuổi mà bi quan dữ vậy!
Tôi biết là dì an ủi tôi thôi, vì trong một đoạn đối thoại sau đó dì đã lo ngại:
- Dì thấy việc tụi con làm như trứng chọi đá, chắc thôi đi Hải ơi!
Tôi nói liền:
- Nếu ai cũng nghĩ như vậy thì ai chịu lên tiếng đây dì? Ai cũng câm nín, không bày tỏ phản ứng thì bây giờ mới có 10 tuổi con cũng không dám trông đến ngày hưởng dân chủ tự do thật sự!
Dì lại khuyên tôi hay là xuất gia vậy. Tôi cười, không hiểu sao thời gian qua khi thấy tôi bày tỏ thái độ quá thẳng thắn, nhiều người đã khuyên tôi xuất gia. Có lẽ họ ái ngại cho cuộc sống và sự an nguy của bản thân tôi.
Tôi hỏi:
- Xuất gia được thì quý quá dì ơi! Nhưng xuất gia để làm chi vậy dì?
Rồi tôi tự trả lời luôn:
- Có phải để chú nguyện cho lòng từ bi, giải trừ đau khổ, để thắp lên ánh đạo soi đường cho mọi người phải không dì?
Ai cũng theo chân của cô Na (dì có một người con đã xuất gia đang tu học ở Đài Loan) và các bậc thức giả khác, ai cũng thắp lửa soi đường thì ai sẽ đi trên con đường đó đây dì? Tôi nói rằng bây giờ sao khan hiếm người thực hành, chứng nghiệm đạo Phật quá.
Tôi dẫn chứng là Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ đã hơn một lần phải thân chinh đi cứu trợ cho dân oan. Thật là đau xót! Lẽ ra ở vị trí và tuổi tác như người chỉ phải lo biên soạn, truyền giảng Phật pháp. Trong khi hàng vạn thanh niên trai tráng sẵn sàng lao ra đường hò hét như điên để ăn mừng cúp vàng AFF, gây ra cái chết của 4 người và khoảng vài trăm người khác mang thương tật. Thế mà họ không dám hô một câu khẩu hiệu khẳng định chủ quyền cho Tổ quốc ngay trên đất nước mình!

Hãy để con đi dưới ánh đạo vàng!
Sức lực mình có thể không theo được đến cuối con đường, nhưng con tin chắc sẽ có thêm nhiều người bạn đồng hành tiếp bước.
Thời gian còn lại con vẫn sống hết sức vui vẻ, bình an. Thậm chí còn khôi hài hơn trước đây nữa. Vì con đã chứng ngộ được thế nào là "cái chết nhẹ tợ lông hồng".

.

◄◄ Home

3 comments:

Nguyễn Phan said...

Chào anh Hải,

Đọc những bài viết gần đây của anh, tôi lo lắm. Không lo rằng anh sẽ hội đủ điều kiện để thực hiện ý định bằng phương thức triệt để nhất vì tôi biết cái đảng khủng bố đỏ này sẽ không để báo, đài ngoại quốc đến Nha Trang một các dễ dàng. Điều tôi lo là anh sẽ tìm cách khác để phản đối, để sau đó chúng tôi mất anh.

Chúng tôi không muốn mất anh.Tôi không muốn mất anh. Việt Nam mình cần mỗi con người có trí, có tâm và có dũng, cả ba, không chỉ bây giờ mà còn mãi về sau. VN cần những mẫu người như anh trong lãnh vực chính trị, như tôi đã có lần góp ý với bài viết của anh về hai chữ „chính trị".

Xin kể cho anh nghe một mẩu chuyện tôi đã nghe lâu lắm rồi: Khi bị địch bao vây trên một ngọn đồi ở vùng Hạ Lào vào những ngày cuối tháng 8 năm 1987, và đã bị thương nặng, tướng Hoàng Cơ Minh của VNCH, cũng là người đứng đầu đảng Việt Tân đã dùng súng tự sát để không rơi vào tay CSVN, để tránh bị làm nhục và bị khai thác hay sao đó. Nhiều người đồng hành với ông đã tự vẫn chết theo ông. Một sự kiện bi hùng phải không anh? Như nhiều người hữu danh và vô danh đã tự sát theo sự sụp đổ của miền Nam năm 1975.

Tuy nhiên, trước khi tự sát, một thuộc cấp còn rất trẻ tên Đinh Văn Bé cũng muốn theo chủ tướng xuống suối vàng. Ông Minh đã bảo anh Bé ráng sống, vì còn mạng sống là còn có thể làm được nhiều việc khác có ích hơn. Một ông anh của anh Bé từng thăm nuôi anh Bé trong trại cải tạo sau đó, khi sang định cư ở Mỹ đã kể lại như thế, nếu tôi nhớ không lầm.

Ý tôi muốn nói với anh là còn nhiều chuyện khác quan trọng hơn đang chờ những người có tâm huyết như anh. Nhà cầm quyền CSVN về bạo lực, về gian xảo thì mạnh ghê gớm lắm. Nhưng mạnh không có nghĩa là không có những yếu điểm sinh tử. Bên cạnh những vấn nạn trầm trọng như số lượng dân oan, „giai cấp công nông“ càng ngày càng lâm cảnh khốn cùng do sự chênh lệch giàu – nghèo quá lớn, nạn tham nhũng, đạo đức xã hội suy đồi, ... một trong những yếu huyệt của họ là Hoàng Sa, Trường Sa, là việc mất thác Bản Giốc, Ải Nam Quan và nhiều ngàn cây số vuông đất và biển.

Tóm lại yếu điểm lớn nhất của đảng CSVN: Đó là một tập đoàn bán nước và phản quốc!

Chúng cũng biết là đã làm điều xằng bậy nên ra sức che dấu sự thật này bằng mọi cách. Khi đa số người dân Việt Nam biết được điều này và được vận động đủ để số đông này tỏ thái độ không chấp nhận sự kiện này thì ngày tàn của chế độ đã điểm.

Việc bán nước của ĐCSVN có nguy cơ làm rệu rã sự phục tùng lãnh đạo ngay chính trong đảng. Đồng thời việc bán nước sẽ làm những người Việt có tâm huyết với tiền đồ đất nước, cả trong lẫn ngoài nước, cùng nhìn về một hướng và bỏ qua một bên những bất đồng.

Phong trào dân chủ trong nước đang cần những người như anh. VC không sợ chiếc đũa lẻ loi, chỉ bó đũa gắn chặt vào nhau mới làm chế độ chùn tay thôi. Hiện tại tôi thấy anh luật sư Lê Trần Luật thật tuyệt vời. Chúng điên tiết lên vì con người dũng cảm mà khôn khéo này, chỉ chực chờ cơ hội để nuốt chửng anh Luật, nhưng chưa làm gì được.

„Lấy trứng chọi đá“? Hiện tại đúng, nhưng tình hình trong thời đại internet này có thể xoay chuyển rất nhanh. Chỉ ba năm trước đây thôi cũng không ai có thể tiên đoán là có ngày mấy ngàn giáo dân ở Hà Nội có thể cầm cành Thiên Tuế ra đường ủng hộ thành công 8 giáo dân khác bị nhà nước xử án, mà công an đủ loại sắc phục chỉ đứng nhìn. Liên Sô và Đông Âu đã sụp đổ trong sự ngỡ ngàng của cả những chuyên gia về chính trị. Lịch sử Đông Âu sang trang đã bắt đầu từ cuộc đình công vài trăm công nhân tại cảng Gdansk. Thuở đó Lech Walesa và các đồng chí của ông hoặc Vaclav Havel của Tiệp cũng chỉ là những trái trứng tội nghiệp dưới mắt hầu hết người cùng thời.

Vạn sự khởi đầu nan, có đi có tới. Đã có người đi trước anh, đang có người đi với anh và sẽ còn người đi trên con đường này. Nếu không có cha Lý, anh Đỗ Nam Hải chưa chắc đã có những người đi sau như anh thấy. Nên sẽ có người nối bước theo anh. Vả lại, với những người như anh, mạng sống của mình không phải chỉ là của mình, của gia đình mình mà còn là của đất nước mình muốn phục vụ, hiến dâng.

Vẫn biết anh xem nhẹ cái chết và không có ý định „chết một cách lãng nhách“, tôi vẫn mong có một ngày ngồi dưới mái hiên nhà anh bàn chuyện xây dựng lại đất nước của chúng ta.

Đây là góp ý thực lòng của tôi, mong không làm anh Hải buồn. Hai tuần nữa, chúng tôi lại đi Frankfurt lần nữa. Lần này do đáp lời kêu gọi của luật sư Nguyễn Thành ở San Jose, biểu tình hàng năm vào ngày 19.1, kỷ niệm trận hải chiến bi hùng đầu tiên của người Việt Nam chống lại quân Tàu vào năm 1974 để bảo vệ cõi bờ tại vùng quần đảo Hoàng Sa.

Cựu tổng thống Nguyễn Văn Thiệu đã làm nhiều chuyện sai lầm, nhưng quyết định đánh trận Hoàng Sa, dù biết sẽ không thắng nổi địch, đã là một quyết định đúng đắn.

Thân mến
NP

PhapSu said...

Mấy cha nội ơi! Làm ơn kiếm công chuyện lam ăn ma song di cho bà con ngươi ta nhờ..Mấy cha chưa lo nổi cái thân mình, ngửa tay xin tiền cha mẹ từng ngày mà còn đặt bày làm chính trị...Lặn đi cho nước no trong, mấy cha ơi..Để đường truyền Internet cho con em no học hành cho co ich..

tiendatmanface said...

ong phapsu là ông nào thế sống không biết nhục là gì, sống gửi quen rồi phải không hay là can bộ? người ta làm vậy là vì tổ quốc nơi ông đang sống hàng ngày đó chứ không phải làm cho bản thân tác giả đâu, giống như ông phapsu hêt thì đất nước này có ngóc đầu nổi đâu
anh Điếu cay thân miến tôi đồng cảm cùng những việc làm của anh chúc anh năm mới mạnh khỏe cùng gia đình
thân chào

Post a Comment

Lời nói không mất tiền mua.
Làm ơn comment theo tinh thần tôn trọng sự thật và tự trọng bản thân!