Còn tuổi nào cho em?

Hoài nghi là một điều cần thiết trong khoa học, nhưng lạm dụng thái quá và vô căn cứ sẽ dẫn đến mù quáng.

Tôi muốn nói về một bài viết đăng trên mạng xã hội Facebook của Joyce Ann Nguyen (JAN), tác giả được biết đến như một nữ blogger 16 tuổi, đang sống tại Nauy.
Nội dung chính của các bài viết là bày tỏ quan điểm về chính trị, có phần hơi thẳng thắn, nên tất nhiên, là không theo "lề phải".
Chuyện tưởng chỉ có thế, chẳng dè, không ít kẻ xúm vào ném đá, chế giễu và hồ nghi!
Nghi ngờ là quyền cá nhân của mỗi người. Nhưng nếu ta giữ nó trong lòng như một dấu hỏi, để rồi tìm hiểu, suy xét và tự lượng định rồi góp ý thì cũng đâu muộn gì?

Mười sáu tuổi!
Bảy trăm năm trước, anh hùng Trần Quốc Toản ở tuổi mười sáu từng bóp nát trái cam quý vua ban, chỉ vì không được dự bàn kế sách chống giặc!
Mỗi một ngày đi qua, người ta học được rất nhiều chuyện. Bảy thế kỷ đằng đẵng, một cô bé mười sáu ở năm 2010 không thể kế thừa và phát huy tinh thần ái quốc của tiền nhân đồng trang lứa hay sao?

Mười sáu tuổi!
Trong số hàng triệu sinh viên học sinh Việt Nam có bao nhiêu phần trăm được biết sự thật về quần đảo Hoàng Sa - Trường Sa, về ải Nam Quan và thác Bản Giốc...?
Trong những người biết được sự thật ấy, mấy người có thể hô một lời khẳng định chủ quyền cho Tổ Quốc mà không sợ bị trù dập?

Mười sáu tuổi!
Hai cô bạn đồng trang lứa đang phải chịu cảnh lao tù vì họ là nạn nhân trong trò chơi xác thịt của những kẻ có chức quyền.

Mười sáu tuổi!
Bao nhiêu trẻ em Việt Nam còn nhỏ hơn độ tuổi ấy đang làm nô lệ tình dục nơi xứ người?

Hỡi những kẻ đa nghi thiển cận!
Tất cả những điều nhức nhối nêu trên chưa đủ cho một cô bé mười sáu tuổi xúc động và bày tỏ suy nghĩ của mình cùng cộng đồng mạng hay sao?
Hay độ tuổi ấy chỉ nên hát vang bài "Đảng đã cho em một mùa x..."?
Hay độ tuổi ấy chỉ nên say sưa thác loạn trong vũ trường, sành điệu theo thời trang và khóc thảm thiết vì một ngôi sao nhạc pop?

Nhìn lại lịch sử không chỉ để tự hào.
Nhìn lại lịch sử để thấy mình đã bắt kịp thời gian hay vẫn còn thua kém người xưa.

Bao nhiêu thanh thiếu niên Việt Nam hiện nay dám nêu gương Trần Quốc Toản ngày xưa? Có thể đập vỡ một cái cell-phone, rạch nát một con xe chỉ vì không được hô vang câu khẩu hiệu "Hoàng Sa - Trường Sa là của Việt Nam"?
Có người sẽ nói ngay:
- Vớ vẩn phi thực tế! Tốn kém tiền của mà có lấy lại được đất đảo gì đâu!
Đúng vậy! Đó là thước đo của lòng ái quốc! Thuốc thử nào cũng có giá của nó!
- Thế có những kẻ đập bể cái truyền hình chỉ vì đội banh họ hâm mộ tuột mất chức vô địch thì sao? Rồi hàng triệu người đổ xô ra đường hò hét, phóng xe quên cả đất trời chỉ vì đội bóng họ yêu thích vừa đoạt cúp. Kết quả có nhiều người chết, không ít kẻ bị thương, còn xe cộ hư hao thì vô khối...
Liều thuốc thử này cho thấy tinh thần ái quốc của số đông thanh thiếu niên Việt Nam hiện nay vẫn còn muộn 7 thế kỷ!

Bao nhiêu nhà văn nhà báo vẫn đi theo lề phải, bẻ cong ngòi bút làm cái cần câu cơm? Tất nhiên, không thể đòi hỏi con số tuyệt đối.
Nhìn lại hơn nửa thế kỷ trước, nhà thơ Phùng Quán đã bất chấp an nguy của bản thân để gióng lên bản tuyên ngôn cho sự thật:
"Yêu ai cứ bảo là yêu
Ghét ai cứ bảo là ghét
Dù ai ngon ngọt nuông chiều
Cũng không nói yêu thành ghét
Dù ai cầm dao dọa giết
Cũng không nói ghét thành yêu"

Tư tưởng số đông văn nghệ sỹ ngày nay vẫn còn chậm hơn 50 năm!

Định sưu tập thêm một số thành tích muộn màng khác nữa, chợt nhớ ra cái động cơ chính Việt Nam đang xài là loại động cơ phản lực lai căng theo định hướng nồi hơi. Vì thế, các lãnh vực khác cứ cầm chắc là đi muộn cỡ vài chục năm nhé, khỏi chứng minh!

.

◄◄ Home

3 comments:

Unknown said...

Em không biết nói gì cả, chỉ nhớ đến một đoạn trong bài hát của Trịnh Công Sơn:
...
Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu
Một trăm năm đô hộ giặc Tây
Hai mươi năm nội chiến từng ngày
Gia tài của mẹ một bọn lai căng
Gia tài của mẹ một lũ bội tình.

...

Anonymous said...

"...Thế có những kẻ đập bể cái truyền hình chỉ vì đội banh họ hâm mộ tuột mất chức vô địch thì sao? Rồi hàng triệu người đổ xô ra đường hò hét, phóng xe quên cả đất trời chỉ vì đội bóng họ yêu thích vừa đoạt cúp. Kết quả có nhiều người chết, không ít kẻ bị thương, còn xe cộ hư hao thì vô khối...
Liều thuốc thử này cho thấy tinh thần ái quốc của số đông thanh thiếu niên Việt Nam hiện nay vẫn còn muộn 7 thế kỷ!..."
Câu này hay nhứt trong toàn bài, nó nói lên được tất cả những gì mà đa số người dân Việt bây giờ đang có trong đầu, thay vì toàn dân phẫn nộ vì bị mất đất, mất đảo...v.v... thì lại đi phẫn nộ vì bị thua 1 trận banh, thảm thay !

Anonymous said...

Hỡi những kẻ đa nghi thiển cận!...

Chắc gì bạn. Có thật là đa nghi thiển cận không.
Như ... tui đây. Đọc bài con bé JAN tui ... tức điên người. Sao hồi 16 tuổi tui không viết được 1 bài như vậy ?!. Đến giờ đã qua nhiều mùa thu lá rụng cũng không đẻ được 1 đứa nào ra hồn. Nhất định không thể được!

Chắc gì bạn. Như tui đây. Có vào đọc blog của con bé JAN này đâu. Linh tinh!!!. Thủ trưởng quăng vào mặt tui bài viết và nhắn 1 câu: đập chết nó đi. Rồi dọt tới quán ốc gái nhậu.

Post a Comment

Lời nói không mất tiền mua.
Làm ơn comment theo tinh thần tôn trọng sự thật và tự trọng bản thân!