CHUYỆN THẬT Ở XỨ C CÒNG (P.3 - 4)

Vi Đức Hồi

(...Tiếp theo)

3


Người nữ thanh niên ngồi chờ lâu, sốt ruột, mở máy di động gọi cho người nam thanh niên.

– Quái lạ, chuông reo mãi mà sao không chịu nghe! Người nữ thanh niên đi thẳng vào trong đồn.

– Đây, xe mình đây rồi mà sao người ở đâu nhỉ? Không khéo mấy bố rủ nhau đi nhậu nhẹt, đang vui, không thèm nghe điện thoại của mình rồi! Cánh đàn ông tệ quá! Đến giờ đi làm ca rồi, kệ thây anh ta!
Người nữ thanh niên tự nhủ, rồi phụng phịu quay ra bắt xe ôm về nhà.

*


Đến bệnh viện, hai quan Sát Nhân và Sát Dân bê người nam thanh niên lên thẳng phòng cấp cứu. Quan Sát Dân nói nhỏ với quan Sát Nhân:

– Này quan anh có tài ứng khẩu, từ nay mọi việc do quan anh phát ngôn nhé! Em ăn nói kém, lại không lanh lợi được như quan anh, em chỉ biết tuân theo quan anh thôi được không ạ?

– Rồi, yên tâm! Mọi việc cứ để anh lo, chú chỉ biết tuân thủ, cấm xen vào!

– Dạ vâng ạ

– Người này làm sao? Bác sĩ trực cấp cứu hỏi.

– Tai nạn giao thông, xin Bác sĩ ra tay cứu giúp! Quan Sát Nhân nói.

– Đưa nạn nhân lên bàn, ai là người nhà của nạn nhân?

– Không có ai ạ, chúng tôi là những người đang thi hành công vụ thấy tai nạn xảy ra, chúng tôi với tinh thần "cứu người như cứu hoả" và thấm nhuần lời dạy: "vì Dân phục vụ" nên chúng tôi đưa nạn nhân vào đây. Chúng tôi mong Bác sĩ ra tay cứu chữa. Bác sĩ yên tâm, tuy không có người nhà nạn nhân ở đây nhưng chúng tôi xin chịu toàn bộ mọi phí tổn.
Quan Sát Nhân nói với giọng tụt huyết áp.

– Cảm ơn các anh. Thời buổi này mà có được những ông quan "vì dân" như các anh thật là hiếm thấy! Các anh là người tốt, rất tốt nữa là đằng khác!

– Ngành chúng tôi là như vậy. Cấp trên chúng tôi dạy bảo chúng tôi như vậy, hơn nữa chúng tôi đang thực hiện cuộc vận động lớn do triều đình ban nên chúng tôi thấm nhuần lắm Bác sĩ ạ. Quan Sát Nhân liến thoắng.

– Thôi được rồi, cảm ơn các anh! Tôi thật buồn phải thông báo với các anh rằng chúng tôi không giúp được gì cho nạn nhân nữa vì nạn nhân đã chết rồi.

– Chị nói sao? Nạn nhân đã chết rồi sao?

– Vâng chết cách đây khá lâu rồi, bây giờ các anh tính thế nào?

– Bây giờ chúng tôi đành phải phiền bệnh viện thôi. Gia đình nạn nhân chưa có ở đây, biết làm sao được!

– Thôi được tôi sẽ báo cáo lãnh đạo bệnh viện để giải quyết.
Người Bác sĩ lên thẳng Ban giám đốc bệnh viện xin ý kiến. Lát sau Bác sĩ quay lại thông báo:

– Bây giờ một người đại diện vào làm thủ tục rồi đưa xuống nhà xác chờ người nhà đến.

– Vâng.

Quan Sát Nhân nhanh nhẩu theo sau Bác sĩ làm thủ tục. Xong xuôi hai quan người đằng chân, người đằng đầu đưa người thanh niên xấu số xuống nhà xác của bệnh viện.
Khi quay ra, hai quan chạm chán ngay quan đồn trưởng. Vẻ mặt tức giận, quan đồn trưởng ra hiệu ra chỗ vắng rồi quát:

– Tụi bay giết ta, giết chết toàn đơn vị rồi! Bôi nhọ hình ảnh trong sáng của toàn ngành rồi! Phen này thì mọi thành tích của ta, của toàn đơn vị ta quẳng xuống sông, xuống biển hết rồi!

Hai quan chắp tay cúi đầu xin quan đồn trưởng tha tội:

– Bọn em có tội, bọn em có tội!

– Tụi bay có chết tươi ngay lúc này ta cũng chẳng quan tâm, nhưng ta đây năm nay là năm ta lên quân hàm, lên lương năm. Trên cân nhắc đề bạt, tụi bay giết ta rồi, giết ta rồi!

– Thưa chúng em có lỗi với sếp vì chưa kịp báo cáo sếp. Chúng em định thu xếp mọi việc tạm ổn rồi sẽ báo cáo sếp. Thế mà thằng nào nó lại vượt mặt chúng em tin cho sếp ngay làm cho sếp quá lo lắng là điều không thể chấp nhận được, chúng em thành thật xin lỗi sếp ạ!

– Tụi bay còn định không báo cáo ta phải không?

– Dạ không ạ, tụi em chỉ muốn tự thu xếp tạm ổn rồi mới báo cáo sếp thôi, chứ đâu dám không báo cáo ạ!

– Thôi việc đó để sau, bây giờ tụi bay báo cáo ta nghe tụi bay đánh nó chết như thế nào?

Quan Sát Nhân thưa:

– Dạ, thằng này nó đi xe không có mũ nón gì, tụi em tuýt còi kiểm tra giấy tờ rồi ghi biên bản phạm lỗi, nó không chịu, nó chống lại người thi hành công vụ. Tụi em mời nó lên đồn giải quyết. Trong khi lập biên bản nó lăn đùng ra, tụi em tức tốc đưa sang bệnh viện cấp cứu, sang đến nơi nó đã tắt thở.
Quan đồn trưởng điên tiết quát:

– Đến cả ta mà tụi bay còn báo cáo láo, huống hồ người khác. Tụi bay có còn chút liêm sỉ nào không?

– Dạ tụi em không dám báo cáo láo đâu ạ. Sự thật nó là như thế ạ.

– Được rồi. Đã thế thì tụi bay khắc giải quyết lấy. Ta mặc kệ tụi bay!

– Dạ thưa sếp, tụi em xin sếp ra tay cứu lấy bọn em. Sếp bảo thế nào em cũng chịu. Tốn kếm bao nhiêu em cũng chịu. Em cắn cỏ lạy sếp, mong sếp thương bọn em mà cứu giúp ạ.

– Ai sai tụi bay đi làm? Hôm nay cả đội nghỉ cơ mà!

– Tụi em xin đội trưởng, đội trưởng đồng ý ạ.

– Được rồi. Việc đó để xét sau! Bây giờ cứ thống nhất như vậy đi để rồi tìm cách đối phó!

– Dạ thưa… thống nhất… thế nào ạ?

– Thống nhất như tụi bay nói chứ còn gì nữa! Là nó tự chết chứ còn cách nào khác nữa!

– Dạ vâng, tụi em đội ơn sếp ạ!

– Ơn với huệ gì, việc đã đến nỗi này thì không còn là việc riêng của tụi bay nữa mà là của toàn đơn vị, của toàn ngành chúng ta, hiểu chưa?

– Dạ, sếp nói rất ư là chí lí ạ. Quả là sếp có tầm nhìn xa, trông rộng và hết lòng vì cấp dưới. Tụi em đời đời biết ơn sếp, ơn này sống để dạ, chết mang theo ạ...

– Đến giờ này mà tụi bay còn nói được thế à! Bây giờ đi mà lo hậu sự đi!

– Dạ, lo như thế nào ạ? Mong sếp chỉ bảo tụi em. Tụi em bây giờ không còn biết gì nữa rồi, thưa sếp!

– Về lấy tiền ra mà lo đút lót, hiểu chưa?

– Vâng, nhưng sếp ơi bây giờ lo như thế nào? Tức là ý em muốn nói đút lót cho những ai, số tiền thế nào cho hợp lý ạ? Nói thật với sếp tụi em cũng hoàn cảnh khó khăn lắm. Cái bọn ác ý, độc mồm độc miệng nó cứ tung tin, đồn nhảm rằng cánh bọn em hốt được nhiều tiền bạc lắm, nhưng kỳ tình có đâu, thưa sếp!

– Cố gắng tối đa đi, ít quá người ta không vào cuộc là chết đấy! Trước hết lo cho các quan khám nghiệm tử thi để người ta kết luận nguyên nhân của cái chết không phải do bị đánh đập, hiểu chưa?

– Vâng, tụi em hiểu rồi ạ.

– Thôi về đi mà lo liệu cho sớm. Mọi việc còn lại để ta.
Hai quan chào sếp đồn trưởng rồi phóng xe về đồn lấy xe riêng rồi mỗi người đi thẳng về nhà mình lo hậu sự theo lời sếp đồn trưởng dặn. Tại nhà quan Sát Nhân, hai vợ chồng đuổi bọn trẻ ra ngoài rồi thì thầm:

– ...tôi với thằng Sát Dân đã đánh nó chết...

– Trời ơi sao cái số của tôi nó lại khổ thế này, đang yên, đang lành tai vạ lại ập đến nhà tôi thế này hả trời ơi là trời!...

– Thôi tôi xin bà đừng làm ầm lên nữa. Việc đã đến mức này rồi kêu nhiều khắc làm được gì! Bây giờ phải bàn tính lo hậu sự ngay. Bây giờ bà đưa tiền cho tôi để tôi đi ngay mà lo liệu.

– Tiền đâu mà lấy! Tiền tôi đem thả lãi hết rồi. Bây giờ không phải lúc đòi! Nó có thì có giờ hết đấy!

– Tôi không biết! Bà phải đưa tiền cho tôi ngay để còn lo việc!

– Bây giờ ông định lo liệu thế nào ông kể tôi nghe!

– Trước hết phải có tiền lo lót cho ba quan pháp y là ít, để họ kết luận thằng cha này chết không phải do bị đánh đập mà là do đột tử. Sau đó lo lót cho các quan trong đồn ta, cả thảy sáu người. Còn các quan trên nữa, tôi tính cả rồi, tất tần tật phải đến hơn chục người. Cứ gọi là trăm triệu đi đứt.
Quan bà giật thót mình:

– Lấy đâu ra lắm thế! Không có đâu! Không có là không có! Này tôi bảo này, mình cứ trút tội cho cái thằng Sát Dân kia hết. Thế là xong, vì nó là thằng cầm cây đánh sau gáy làm chết người. Ông thì dính dáng gì! Cùng lắm là người có liên quan thôi, ông hiểu chưa?

– Không được! Không được! Mình là thằng chịu trách nhiệm chính, là thằng bóp cổ nó, là thằng thúc đầu gối vào bụng nó, làm nó lăn quay ra. Bây giờ chối bỏ, ai người ta chịu? Còn có tập thể, cơ quan điều tra kết luận chứ bà cứ làm như một mình bà muốn làm thế nào cũng được.

– Kệ ông! Ông muốn làm thế nào thì ông làm. Tiền đã vào nhà này thì hết đường ra. Tiền đang sinh lãi, sinh lời không có chuyện mất đi được.

– Bà còn muốn để tôi hái ra tiền nữa không? Đợt này mà lo không xong là đi đứt, không có chuyện ngày nào mẹ con bà cũng cứ ngồi nhà mà thu tiền nữa đâu.

– Liệu lo được không! Hay chỉ ném tiền qua cửa sổ! Bọn quan các ông bao nhiêu tiền cho vừa, thấy bở là cứ đào. Tôi còn lạ gì!

– Vợ với chả con, chỉ biết ngày nào cũng tra hỏi tiền bạc rồi vơ vào, đến khi gặp nạn thì bỏ mặc cái xác tôi. Thà tôi chết đi cho xong.
Bà vợ bực tức vào trong buồng mở tủ đi ra vứt cho một sập:

– Đây năm triệu đấy, cầm đi mà lo lót cho cái bọn khốn nạn kia! Thấy người ta gặp nạn không thương, không giúp thì thôi lại còn bắt người ta cống nạp. Người gì mà người vậy, quan gì mà quan vậy! Cái xã hội này thật là thối nát!

– Thôi tôi xin bà, mình thì có trong sạch gì đâu mà đi nguyền rủa người ta. Bà đưa tôi thêm đi, bằng này thấm tháp gì?

– Chỉ có thế thôi, còn lại thằng kia nó phải bỏ ra chứ, mình chỉ là phụ, hiểu chưa? Nó là thằng đánh chết người nó phải lo! Ông dại lắm, lúc này ông hết tỉnh táo rồi, ông cứ để tôi lo liệu. Bây giờ tôi phải lên đền để xin các quan dưới âm phủ phù hộ độ trì cho gia đình mình thoát được cái nạn này. Tôi phải đi con đường này vừa kinh tế, vừa hiệu nghiệm, chỉ tốn khoản một trăm là cùng.

– Thôi, để mai đi!

– Mai là mai thế nào? Tối, ít khách, khỏi chạm người quen. Với lại mình mới có cơ hội để bày tỏ với các quan nhiều. Ông chẳng hiểu gì cả! Ông đi lo việc của ông đi!

– Có bằng này tiền tôi lo sao nổi? Bà đưa thêm đi!

– Quái lạ! Tôi là tôi lo cho cái gia đình này chứ có lo riêng cho tôi đâu! Ăn khôn nói dại, ông mà đi tù thì chẳng có thằng chó nào đi thăm hỏi ông đâu! Tôi phải để tiền còn thăm nuôi ông chứ, ông hiểu chưa? Thôi cứ cầm ngần ấy đã, có gì sẽ liệu sau.
Quan Sát Nhân cầm xấp tiền lặng lẽ ra khỏi nhà nổ xe ra cổng. Quan bà gọi với theo sau:

– Này, tạp chí Người Đẹp ông đọc, để đâu rồi?

– Tìm trong giường khắc thấy. Giờ này mà còn đọc được báo với chí! Thứ người ở đâu ra chẳng biết! Quan Sát Nhân lẩm bẩm.

*


Tại nhà của quan Sát Dân, hai vợ chồng đang thì thầm bàn với nhau.

– Bây giờ phải tính sao đây em?

– Tất cả là do cái ông khỉ gió kia gây nên. Mình là người vạ lây, để ông đứng ra mà lo liệu. Mình không hơi đâu mà nhúng vào.

– Nói thế không được! Bây giờ hai người cùng lo, có điều ông kia là chính, nói thế còn có lý.

– Liệu có lo nổi không anh? Em chỉ sợ tiền mất tật mang thôi. Em nói anh nghe, chắc chắn cái chức đi càn quét vơ vét của anh người ta sẽ không cho anh làm rồi, vì nhân cơ hội này nhiều thằng nó tìm cách hạ uy tín mình rồi nó thay chân mình là cái chắc. Anh phải tỉnh táo, việc lo lót phải cân nhắc kỹ. Mấy thằng cha sếp anh thì chẳng cần lót tay nhiều đâu, vì đằng nào nó cũng không dùng anh nữa. Vả lại, nó cũng muốn ẻm vụ việc đi để khỏi ảnh hưởng đến nó. Bây giờ chủ yếu là các quan pháp y kết luận cái chết là quan trọng nhất. Cứ để cho thằng cha Sát Nhân ấy nó bỏ ra nhiều hơn mình. Không có chuyện bằng nhau đâu, hiểu chưa?

– Anh hiểu rồi.

– Này, nhưng mà có khi mình chơi bài này biết đâu lại hay hơn đấy! Này nhé, mình lo lót cho các quan sếp để chuyển toàn bộ lửa sang tay thằng cha Sát Nhân kia đi. Cùng lắm là mình chỉ là người liên đới trách nhiệm, vì nó tổ chức, nó cho lên đồn, nó hành hung, nó bóp cổ, nó thúc vào bụng vỡ bọng đái người ta... Anh thấy thế nào?

– Khó đấy… Được rồi, để anh xem cụ thể thế nào rồi sẽ tính.

– Vâng, anh cứ tính, nhưng theo em nghĩ mình bỏ tiền ra nó phải được việc, phải đáng đồng tiền bát gạo. Đúng không? Mình dồn toàn bộ tiền vào một sếp to nhất như trưởng đồn gì đấy để sếp lo cho mình, còn việc lo lót cho các quan khác, kể cả quan pháp y, mình mặc thây cho thằng cha Sát Nhân kia lo, thế có khi còn hay hơn, đấy anh xem!

– Không được đâu, việc chung vẫn phải đóng góp lo liệu, có thể mình đóng góp ít đi nghe còn được.

– Thôi thế cũng được. Đây, có chục triệu, cầm đi mà lo liệu, phải tuỳ cơ mà ứng biến, nghe chưa?

4


Hai quan điện thoại cho nhau, hẹn gặp nhau để thống nhất đối tượng đút lót và mức lo lót. Quan anh Sát Nhân hỏi quan em Sát Dân:

– Quan chú lo được bao nhiêu rồi?

Ái chà, thằng cha này chắc có ý đồ dò la rồi tìm cách lừa ta đây! Còn lâu ta mới bị hố, hãy đợi đấy! Quan Sát Dân tự nhủ, rồi nhanh nhẩu đáp:

– Con vợ nhà em nó cho bên ngoại vay hết rồi, nó đưa cho em có ba triệu bạc, còn quan anh?

Thằng này trông mới nứt mắt mà định lừa ta đây! Nó định đưa đẩy cho ta chịu phần nhiều, khôn thế! Còn lâu nhé!

– Con vợ nhà anh nó cũng cho vay hết rồi, hôm nay nó vét hết tiền còn đi mua cho đứa con gái chiếc xe ga. Thế là hết nhẵn, anh vét hết cầm đi cũng được ba triệu bạc.

– Bây giờ tiền không có, tính sao đây? Mấy triệu bạc không đủ bữa nhậu của các quan. Quan Sát Dân nói.

– Thôi hay là quan chú chạy tìm đâu vay nóng để lo việc, anh em mình tính với nhau sau. Chú thấy thế nào?

– Em mới ra trường, chưa quan hệ rộng, biết ai mà vay! Quan anh là người công tác lâu năm ở đây, bạn bè, chiến hữu nhiều, vay tạm đâu chả được vài chục để xử lý công việc, xong xuôi anh em mình tính với nhau có gì đâu mà ngại.

Biết ngay mà, thằng cha này tính bài khôn vặt đây! Còn lâu mới qua được mắt tao con ạ! Quan anh lẩm bẩm. Bây giờ tính sao đây? Nó cũng không phải thằng vừa. Kiểu này không dễ lừa được nó! À hay là bảo nó cầm chiếc xe máy của nó lấy tiền đã rồi hãy tính sau! Được lắm, thử ra chiêu này xem!

– Theo anh bây giờ hai anh em mình cắm tạm một xe để lấy tiền trang trải, một xe để đi tạm, nếu thiếu ta cắm tiếp xe còn lại, chú thấy thế nào?

– Đến nước này thì đành phải thế thôi chứ biết làm sao nữa!

– Cắm xe của chú trước nhé?

– Sao lại xe của em?

– Xe chú được giá hơn xe của anh. Có gì nếu thiếu sẽ cắm xe anh sau. Chú yên tâm đi, không đi đâu mà thiệt.

Quan em Sát Dân còn đang lưỡng lự, quan anh Sát Nhân được đà nói tiếp:

– Anh nói với chú rõ ràng thế này: Tất cả mọi chi phí cứ chia đôi sòng phẳng. Như thế là tôi xuống thang với chú lắm rồi, vì chính chú là người đánh nó chết. Nhưng thôi anh em mình lúc sa cơ lỡ bước giúp nhau, hơn thiệt không tính nữa. Được chưa?

– Ông nói thế mà nghe được à? Chính ông mới là người chịu trách nhiệm hoàn toàn về vụ này! Ông mà nói lần nữa tôi bỏ mặc xác ông, muốn đến đâu thì đến! Quan Sát Dân nổi khùng.

– Thôi, thôi anh lỡ lời, chú bỏ qua cho anh. Bây giờ ta bàn cụ thể đi vào từng vấn đề: Thứ nhất cắm chiếc xe của em trước; thứ hai thống nhất lo lót cho ai. Theo anh, ta đưa cho ông phụ trách khám nghiệm tử thi năm triệu, hai người đi theo mỗi người hai triệu, sếp trưởng đồn năm triệu, ba sếp phó đồn mỗi người hai triệu, còn sếp đội trưởng, đội phó của mình thì thôi, người nhà cả có gì tính sau. Chú thấy thế nào?

– Tùy quan anh quyết, em thế nào cũng được.

– Vậy cứ thống nhất thế nhé, được không?

– Vâng được.

– Em đề nghị thế này: Em thì cứ nói thẳng, nói thật, nghĩ sao nói vậy, mất lòng trước, được lòng sau. Bây giờ đưa xe em vào hiệu cầm đồ cắm, được bao nhiêu chia đôi, anh nửa, em nửa, tất cả đưa vào chi phí chung. Chiếc xe của em hai tháng trước em mua tất cả chi phí vào bốn mươi triệu, bây giờ anh viết một giấy vay tiền của em là hai mươi triệu, thống nhất thế được thì mang xe em đi cắm.

– Này xe chú mua có hơn ba chục triệu, mà nay lại lên giá bốn mươi triệu. Tính gì mà kỳ cục vậy?

– Quan anh không tính cho em tiền đóng thuế, tiền mua biển đẹp, tiền khao anh em trong đội, trong cơ quan, họ hàng thân thích sao? Nếu quan anh so đo thế thì lấy xe anh cắm trước vậy.

– Đấy là tôi nói thế chứ chú tính sao tôi chịu vậy chứ biết làm sao bây giờ! Thôi bốn mươi thì bốn mươi, tôi đồng ý. Thôi đi nhanh, xong việc còn tìm cái gì đút vào bụng, đói lả người hết rồi đây này!

Chợt nhớ ra một việc quan trọng, quan Sát Nhân nói nhanh:

– À này! Chú cũng bảo vợ chú đi đền xin các quan phù hộ độ trì cho chúng ta đi! Vợ tôi giờ chắc đi rồi đấy! Nếu đi thì điện cho vợ tôi, hai chị em cùng đi để khấn cho thiêng. Lên đền giải oan ở ngay làng tôi cho tiện, mà cũng thiêng lắm đấy!

– Vậy hả! Em điện cho vợ em đi luôn. Thôi thì “thuốc tra, ma cầu”, các cụ nói rồi.
Quan Sát Dân lôi chiếc điện thoại di động ra bấm:

– Này em! Vợ anh quan Sát Nhân đi lên đền giải oan để cầu xin tai qua nạn khỏi rồi đấy. Em chuẩn bị đến đó ngay đi!
Phía đầu bên kia đáp nhanh nhảu:

– Vâng, em đi ngay đây.

Hai quan Sát Nhân, Sát Dân phóng xe đi thẳng vào hiệu cầm đồ, ngã giá chiếc xe máy của quan em Sát Dân hai nhăm triệu. Quan Sát Nhân viết tốc ký tờ giấy vay tiền hai mươi triệu rồi đưa cho quan em Sát Dân. Bụng đói cồn cào vì mọi ngày giờ này nó được các loại ‘khách quý”, nào là rượu ngon, bia có hạng, các món đặc sản tuôn vào nó đã thành thói quen bấy lâu nay.

Bỗng có chuông điện thoại. Quan Sát Nhân mở máy. Phía bên kia tiếng của quan sếp đồn trưởng:

– Tụi bay đang nhậu nhẹt ở đâu?

– Không ạ! Tụi em đang trên đường đến đồn để gặp sếp đây. Giờ này tụi em còn bụng dạ nào mà ăn với uống nữa, thưa sếp!

Hai quan tức tốc phóng về đồn gặp sếp đồn trưởng.

*


Vợ quan Sát Dân nhận được điện của chồng rồi tự lẩm bẩm: Cái con mẹ vợ tay Sát Nhân tham lam, xấu xa, thối nát kia định đi một mình cầu khấn cho chồng thoát tội chứ gì! Lại định trút hết tội nợ lên đầu chồng ta chứ gì! Được rồi, để xem "mèo nào cắn mỉu nào" nhé! Đứa này không thèm đi cùng mày đâu nhe! Đứa này đi một mình nhé! Đứa này không thèm lên cái đền giải oan bé nhỏ kia đâu nhé! Đứa này lên hẳn chùa lớn nhất ở vùng này gặp các quan to nhất để mà cầu xin nhé! Nói rồi thị ta gọi điện thoại cho cô em gái của thị đến nhà thị cùng đi rồi tức tốc chuẩn bị đồ cúng tế .

Trong khi đó vợ quan Sát Nhân đã có mặt ở đền giải oan. Thị ta đến gặp người viết sớ:

– Dạ tên con: Ấu Thị Tham Lam. Con ở làng này, xã này ạ. Dạ chồng con là Cảnh Sát Nhân, hiện vẫn đang ở với con ạ. Con xin được giải oan cho chồng con. Chả là chồng con hiện đang bị oan khúc, đang gặp vận hạn to lớn lắm ạ. Con xin được các quan ra tay cứu giúp để chồng con tai qua nạn khỏi...

– Chỉ thế thôi gì? Người viết sớ hỏi.

– Vâng ạ.

– Có những lễ vật gì mang theo?

– Dạ, con có xôi thịt, có gà luộc, có oản, có bánh kẹo, có vàng bạc, đô la, có nhà lầu, ô-tô, xe máy loại xịn, có cả hoa hậu thế giới, hoa hậu trong nước nữa ạ.

– Sao lại có cả hoa hậu thế giới với hoa hậu trong nước vào đây?

– Dạ thưa, cứ viết thế cho con ạ.

– Rồi viết đầy đủ rồi.

– Dạ bao tiền ạ.

– Mười nghìn

– Sao đắt thế ạ?

– Giá chung rồi, ai cũng thế.

– Dạ thôi đang vội, với lại đang có việc cần nên con không tiện mặc cả, lần sau con không chịu giá này đâu.

Nói rồi thị xồng xộc đi tìm sư thầy để cúng tế.

– Dạ thưa thầy, con nhờ sư thầy cho gọi các quan lên con gặp ạ.
Sư thầy ở đền này đã lâu, biết rõ đích thực về thị.

– Gặp các quan có việc gì mà khẩn thiết vậy?

– Dạ khẩn thiết lắm ạ. Chả là chồng con đang bị oan ức, con muốn kêu các quan giải oan cho chồng con ngay lập tức, ngay bây giờ ạ.

– Rồi, nói tên cô, chồng cô, địa chỉ hai người.

– Dạ con là Ấu Thị Tham Lam, chồng con là Cảnh Sát Nhân. Con ở làng này, xã này ạ.

– Cô thường xuyên đi đền, tôi biết rồi, còn chồng cô?

– Dạ chồng con cũng ở với con luôn ạ.

– Có những vật lễ gì?

– Dạ có đủ các thứ... Dạ đây... Nào là... Con vừa sắm ở hàng mã xong. Tất cả hết những gần ba chục nghìn đấy ạ.

Vừa nói, thị ta vừa xếp ra đặt lên bàn.

Sư thầy bắt đầu kêu các quan:

– Na mô A zi đà phật, na mô a zi đà phật... Hôm nay vợ chồng Cảnh Sát Nhân ở... lên đền kêu oan. Vợ chồng tín chủ có tiền, vàng, có mô-tô, xe hơi hạng xịn, có rượu ngoại có bánh kẹo hạng sang, có, có... Gà, xôi đâu?

– Dạ mai có ạ.

– Có gà, xôi (mai có), có...

Quay sang mụ Ấu, sư thầy hỏi:

– Oan ức gì?

– Dạ uẩn khúc lắm ạ. Thầy cứ gọi các quan lên để con trực tiếp trình bày mới hết nhẽ được ạ.

– Thôi được, bây giờ gieo quẻ.

Hai đồng xu quay leng keng trên chiếc đĩa. Thầy phán:

– Các quan đang bận chưa nghênh tiếp được, hình như vật lễ chưa đủ!

Thôi chết! Chưa có tiền tươi, chỉ toàn tiền âm phủ. Thị móc trong túi mấy đồng tiền lẻ rồi đưa lên bàn. Sư thầy nhìn thấy trên bàn đặt năm nghìn tiền lẻ, thầm nghĩ: Đồ keo kiệt! Lần nào lên đền cũng thế, chỉ bỏ ra hai, ba nghìn mà đòi lấy công danh, tiền tài, sống lâu, hạnh phúc... Của đâu rẻ thế!

Rồi thầy tiếp tục gieo quẻ:

– Lần này các quan cười, ý các quan không muốn tiếp.

Đúng là đồ quan liêu! Chẳng khác gì quan trên trần. Chúng nó tha hóa hết. Thế này thì chỉ có chết Dân thôi. Thị thầm rủa.

Tiếp tục gieo quẻ, thầy lắc đầu phán:

– Các quan vẫn cười và lắc đầu. Sao thế nhỉ? Chắc có gì làm quan phật ý đây? Mọi người khác nhiều lắm xin đến lần thứ ba là được. Thôi thế này vậy: Tôi đưa cô xuống dưới âm phủ để trực tiếp gặp các quan, ở đó cô cần gặp ai nữa thì chỉ việc kêu họ tên, nơi cư ngụ của họ lúc còn ở trên trần là gặp được ngay.

– Vâng thế cũng được ạ.

Sư thầy chắp tay lẩm bẩm một lúc rồi phán:

– Được rồi, bây giờ có gì oan khúc thì trình đi! Trình xong thì tự gieo quẻ.

Thị chắp tay lạy rồi lẩm bẩm khấn cốt cho Phật nghe được:

– Dạ con na mô A zi đà phạt, con na mô A zi đà phật. Con là Ấu Thị Tham Lam, chồng con là Cảnh Sát Nhân, ngụ tại... Hôm nay con đến đây mang theo tiền vàng, bánh kẹo, hoa quả xịn, rượu tây, xôi gà (mai có), có ô-tô, xe máy hạng sang, có nhà cao tầng... để cống nạp các quan, mong các quan phù hộ, độ trì cho chồng con tai qua, nạn hết. Sự thể là chồng con, Cảnh Sát Nhân đang đi làm việc cho dân, cho nước. Trong khi đang thi hành triệt để nhiệm vụ thiêng liêng của mình, có một thằng ranh con nó tên là... , quê ở..., chống lại người thi hành công vụ (tức là chống lại chồng con). Chồng con gọi nó lên đồn để giải quyết vụ việc. Trong khi đang lập biên bản, nó đứng phắt dậy hành hung chồng con. Hai người đang xô đẩy nhau ở trong phòng làm việc, người đệ tử cho chồng con tên là Cảnh Sát Dân, ngụ tại... tức quá không nén nổi nên đã cầm gậy phang vào gáy nó. Thế là nó lăn quay ra chết. Bây giờ cái thằng Cảnh Sát Dân đó nó đổ tội lên đầu chồng con, nó bắt chồng con phải cùng chịu bồi thường và cùng chịu tội. Thưa các quan! Chồng con là người hiền lành, tử tế, sống có trước, có sau, không bao giờ làm điều ác. Con thấy nếu chồng con cùng chịu tội như cái thằng khốn nạn Sát Dân kia là bất công, là oan uất lắm ạ. Hôm nay con mang theo những đồ vật quý giá cống nạp cho các quan, mong các quan bênh vực cho chồng con thoát cái tội giết người, mọi tội lỗi trút hết lên đầu thằng Sát Dân kia, và cầu xin các quan bịt mọi đường để cái thằng chết yểu kia không còn đường mà về cõi trần này nữa. Các quan cứ ra chặn đường làm như chồng con vẫn làm thì nó hết đường về được. Con là con lo cho dân, cho nước vì nó về thể nào nó cũng lại chống người thi hành công vụ cho mà xem. Nó lại tìm chồng con khi đang làm việc cho nước, cho dân nó lại chống. Nếu cứ vậy thì có hại cho dân, cho nước lắm. Các quan ra tay, được thế con xin đa tạ.

Tay thị cầm hai đồng xu lên khấn:

– Con lạy các quan, bằng tấm lòng thành của con, con đã tiến quan nhiều tiền và đồ vật quý giá và con đã cầu xin các quan rồi. Các quan rộng lòng, ra tay cứu giúp chồng con qua được vận hạn này thì cho quẻ, con xin các quan, con xin các quan.
Nói rồi thị tự gieo quẻ. Hai đồng tiền quay tít trên đĩa. Vừa đổ xuống, Sư thầy phán:

– Không được, hai đồng sấp, âm hết, gieo lại đi.

– Con na mô A zi đà phật, con... Thị gieo tiếp. Sư thầy lại phán:

– Hai đồng ngửa, tức là dương hết, không được. Gieo lần nữa đi.
Mồ hôi thị toát ra. Người tự nhiên run lên:

– Con na mô A zi đà phật, con... con...

Rồi thị gieo tiếp lần ba. Sư thầy phán:

– Lại âm cả, thôi cô về đi đền khác đi. “Bụt chùa nhà không thiêng” rồi. Cô là người ở đây, chắc các quan biết rõ về cô, về người chồng của cô nên khó lòng vượt mặt các quan lắm.

– Vậy để con khấn thêm việc này nữa. Xong rồi con về.
Thị lại tiếp tục lẩm bẩm:

– Con an mô A zi đà phật, con na mô A zi đà phật. Con xin các quan, con là... ngụ tại... Con xin các quan cho con được gặp người có tên... ngụ tại... là người vừa từ cõi dương về với cõi âm, người mà chống người thi hành công vụ, người mà hành hung chồng con rồi bị tên Cảnh Sát Dân đánh chết đó. Con na mô A zi đà phật, con...
Khấn xong, thị Ấu bèn nói luôn, như thể sợ mất một cơ hội hiếm hoi:

– Ối giời ơi em ơi! Em chết oan, chết uổng thế này chị thương xót lắm em ơi! Hôm nay chị chuẩn bị đầy đủ tiền, vàng, mô-tô, nhà lầu xe hơi, xe máy hạng xịn để cho em. Chị biết vừa chân ướt, chân ráo xuống dưới này em thiếu thốn nhiều thứ lắm, thế nên thương em, chị sắm cho em không còn thiếu thứ gì trên đời này. "An cư thì mới lạc nghiệp", em cứ yên tâm định canh, định cư ở dưới này. Chị mới xuống âm phủ một lúc thôi mà chị đã thấy mê tít rồi. Chị mà tìm được đường đi thì chị cũng xuống đây luôn cho đỡ bon chen, ganh ăn, tị ở như cái cõi trần trên kia. Chị biết em chưa có vợ, mới có người yêu phải không? Thôi cắt đi, chị gửi xuống cho em một đứa hoa hậu thế giới đời chót, một hoa hậu, hai á hậu trong nước vừa thi xong cho em, để hầu hạ em dưới này. Em xem chọn một đứa làm hoàng, còn lại cho nó làm á phi. Vậy là em còn sướng hơn các bố “đầy tớ” ở trên kia rồi đấy, phải không? Thôi cứ ở đây mà hưởng thụ sung sướng nhé, đừng tìm đường về quậy phá nữa nhé! À mà này em ơi! Em sống khôn, chết thiêng, ở dưới âm phủ này hãy phù hộ độ trì cho gia đình chị nhé! Phù hộ cho chồng chị trút bỏ mọi tội lỗi cho cái thằng khốn nạn kia, cái thằng mà nó cầm gậy phang cho em đi đời nhà ma ấy. Được thế chị suốt đời biết ơn em, thi thoảng vài năm một lần chị thắp cho em nén hương để lấy đường đi lại.

Thị ta nói một thôi, một hồi rồi đốt vàng, đốt hình mấy cô hoa hậu đăng trên tập san Người Đẹp, bỏ qua công đoạn gieo quẻ, tiến thẳng về nhà.

...

Xem tiếp: Phần 5-6

---------------------------------
Nguồn: Thông Luận

.
◄◄ Home

0 comments:

Post a Comment

Lời nói không mất tiền mua.
Làm ơn comment theo tinh thần tôn trọng sự thật và tự trọng bản thân!